"Ra vậy, ta hiểu rồi, ta hiểu rồi, đại nhân có phúc thật đó." Cuối cùng tên ngốc kia cũng hiểu ra bèn cười đểu.
"Được rồi. Giết mấy người này trước, cũng có thành tích để báo cáo kết quả công việc cho đại nhân. Dư nghiệt Hàn gia lẩn trốn nhiều năm nay cuối cùng cũng bị chúng ta tìm ra, đây chính là công lao lớn đó." Tô chấp sự vừa cười vừa nói.
"Rõ." Hai thanh niên kia cùng rút kiếm ra.
Tuy bà của Đường Bất Phàm đang ở trong tay Tô chấp sự, nhưng dù gì thực lực của Đường Bất Phàm cũng không yếu nên bọn chúng không dám coi thường.
"Khoan đã, đừng vội giết tiểu nha đầu kia." Đột nhiên Tô chấp sự nói.
"Sao cơ?" Hai tên thủ hạ nhìn hắn ta một cách khó hiểu.
"Ta thấy trên người ả ta cũng có vài điểm đáng ngờ, để ta đích thân thẩm vấn xem thử Hàn gia có còn dư nghiệt nào khác không." Tô chấp sự ngắm nghía Hàn Vân Nhi từ trên xuống dưới, nói với vẻ xấu xa.