"Quả nhiên là mẫu tử tình thâm mà, mẫu thân của ngươi vì ngươi mà không ngại bán thân làm người ở, nếu không thì ngươi nghĩ với gia cảnh của nhà mình lấy đâu ra linh đan diệu dược và công pháp tu luyện hả, nếu ngươi nhẫn tâm nhìn mẫu thân ngươi chết trong tay bọn ta như vậy thì ngươi đi đi!" Tô chấp sự cười thâm độc mà nói.
"Đừng tin hắn, đi đi, đi mau!" Dì Tú rơi nước mắt đầm đìa, nhưng những giọt nước mắt trên mặt bà ấy đã chứng mình lời của Tô chấp sự.
"Các ngươi giết ta đi!" Đường Bất Phàm nhìn dì Tú có nét hao hao giống mình, lại nhìn khuôn mặt kiên cường không bao giờ khuất phục của Hàn Vân Nhi, hắn hiểu ra tất cả bèn thở dài mà nói.
"Đứa nhỏ ngốc này, ngươi cho rằng làm vậy bọn chúng sẽ tha cho mẫu thân và muội muội của ngươi sao, bọn chúng sẽ không tha cho một hậu nhân nào của Hàn gia cả." Đúng lúc này một tiếng thở dài vang lên bên trong cửa.
Một bà lão tóc bạc phơ đi chầm chậm ra từ bên phòng, đây chính là bà của Đường Bất Phàm.