Đào Ngột sợ đến mức trợn trắng mắt, miệng không ngừng nhỏ giọng lẩm bẩm: "Chết chắc rồi, thế mà nàng lại dám vô lễ với Ngạo Lai đại nhân, lần này thật sự chết chắc rồi."
Nó rất muốn ngất luôn tại chỗ, sau đó cứ thế không còn chút tri giác nào mà chết đi, hồn xiêu phách tán cùng với Mộc Hàn Yên. Đáng tiếc ý thức của thần thú thật sự quá kiên cường quá dẻo dai, cho dù nó muốn ngất cũng không thể nào ngất đi được, chỉ đành chịu đựng giày vò trong sợ hãi.
Trong lúc tất cả mọi người sững sờ nhìn chăm chú, trong lúc Đào Ngột đang tuyệt vọng cầu nguyện lúc lâm chung, một cảnh tượng khiến mọi người chấn động đã xảy ra.
Con "Minh thú" mạnh nhất kia nhìn Mộc Hàn Yên bằng ánh mắt hoang mang, tiếng gầm càng lúc càng nhỏ dần, cuối cùng nó lại còn vươn đầu lại, nhẹ nhàng liếm gò má của nàng, trong mắt nó còn chảy ra hai hàng nước mắt trong suốt.
Dáng vẻ thân thiết mà hưởng thụ kia giống như một con chó đi lạc nhiều năm được gặp lại chủ nhân của mình vậy.