Lúc này mặt Giang Ỷ Lăng trắng bệch, miệng liên tục nôn ra từng cục máu. Đòn tấn công vừa rồi không chỉ tác động mạnh đến lục phủ ngũ tạng của nàng ta, kinh mạch khí hải cũng bị tổn thương nghiêm trọng, cho dù có thể giữ được cái mạng nhỏ chắc chắn thực lực cũng bị ảnh hưởng lớn, thậm chí không biết còn khả năng tiến bộ hơn được không.
"Tại sao lại cứu ta?" Trầm ngâm một lúc, Mộc Hàn Yên mới lấy lại tinh thần, nàng hỏi.
Thực lực của Giang Ỷ Lăng không hề thua kém nàng quá nhiều, vừa rồi nếu không phải nàng ta xả thân ứng cứu, chắc chắn vết thương nặng trên người đó bây giờ đã là của Mộc Hàn Yên rồi. Nhưng thật sự nàng không thể hiểu được tại sao Giang Ỷ Lăng lại cứu nàng.
"Ngươi đã từng cứu mạng ta một lần, ta cũng trả lại cho ngươi một mạng, bây giờ ta không còn thiếu nợ ngươi nữa." Khuôn mặt trắng bệch của Giang Ỷ Lăng lại nở một nụ cười mỉm, nàng ta từ từ ngửa mặt lên mà ngã xuống.