Tiểu tử kia hình như cũng cảm thấy hơi luyến tiếc nên chân cứ bám lấy áo của Cung Hồng Nho mãi không chịu buông ra, miệng khẽ rên ư ử không ngừng, bộ dạng lưu luyến như thể sinh ly tử biệt vậy.
Mộc Hàn Yên cảm thấy oán hận, xin ngươi đó, ta mới là chủ nhân của ngươi đó biết không. Cũng không biết rốt cuộc sư phụ đã cho nó cái gì mà nó cũng không cần cả chủ nhân nữa.
Cung Hồng Nho làm như không thấy điệu bộ làm nũng của nó, trực tiếp nhấc cổ nó lên rồi nhét vào tay Mộc Hàn Yên.
Lúc này Mộc Hàn Yên mới phát hiện ra chỉ một thời gian ngắn không gặp mà tiểu tử này đã mập hơn rất nhiều, lông mượt sáng bóng. Điều khiến Mộc Hàn Yên kinh ngạc nhất là trong cơ thể tiểu Thụy Thú này có một luồng khí thần bí đang chuyển động, hiển nhiên là đã trưởng thành hơn rất nhiều.
"Sư phụ, đây là…" Mộc Hàn Yên kinh ngạc nhìn Cung Hồng Nho.