"Khốn kiếp! Ngươi có hỏi mượn kiếm bào Thánh Long của ta sao? Rõ ràng là ăn trộm!" Cung Hồng Nho chửi ầm lên.
"Sao gọi là trộm được? Đây cũng không phải lần đầu tiên ta mượn áo bào của ngươi, có lần nào ta không trả đâu? Ngươi đã thấy ai trộm đồ mà còn trả lại chưa?" Phong mập thẹn quá hóa giận, đứng lên hùng hổ quát lớn.
"Ngươi còn dám nói năng không biết xấu hổ như thế hả? Hai trăm năm trước ngươi trộm kiếm bào của ta ra ngoài sờ mông con gái nhà người ta, làm cho Học viện Long Nham ầm ĩ tới mức gà bay chó sủa. Một trăm năm trước ngươi lại trộm kiếm bào của ta, vẫn đi sờ mông người ta, lại làm cho một đám đệ tử nữ ai nấy đều cảm thấy bất an. Bây giờ ngươi lại trộm kiếm bào của ta, lại đi sờ mông người khác chứ gì?
Ngươi nói xem tuổi tác của ngươi cũng cao rồi, có biết xấu hổ không hả? Ta cũng sắp mắt hết mặt mũi vì ngươi rồi!" Cung Hồng Nho không nói thì thôi, nhưng vừa nhắc tới ông ấy lại càng tức giận hơn.