Đặng điện chủ lảo đảo nhào tới, ôm kiếm sủng của mình khóc òa lên.
Lúc trước ông ấy xông vào dãy núi Long Nham, suýt nữa mất cả mạng mới vất vả lấy được quả trứng Cuồng Bạo Thạch Ma Thú này. Sau đó ông ấy đã bỏ ra rất nhiều công sức để ấp trứng và thuần dưỡng nó.
Có thể nói ông ấy còn thân thiết với kiếm sủng này hơn cả với con ruột của mình, bây giờ thấy nó bị thương tới như vậy, làm sao mà ông ấy không đau lòng muốn chết cho được.
Thấy bộ dạng khóc nức nở của Đặng điện chủ, lại nhìn tình trạng thê thảm kia của Cuồng Bạo Thạch Ma Thú, hai vị Chu, Lương đạo sư im lặng hồi lâu vẫn không nói được nên lời.
Bọn họ vốn còn đang lo Mộc Hàn Yên gặp phải chuyện gì nguy hiểm, bây giờ mới biết mình hoàn toàn lo lắng dư thừa. Đúng ra bọn họ phải lo cho kiếm sủng của điện chủ đại nhân mới đúng.