Nhìn thấy bộ dạng chạy trối chết đầy thê thảm của Cuồng Bạo Thạch Ma Thú mà vừa rồi không ai địch nổi, Mộc Hàn Yên không kìm được lòng thương hại, nghĩ không biết mình có nên tiếp tục đánh nó nữa hay không.
So với kẻ tu luyện là con người, đương nhiên thú tộc không có lòng cảm thông như vậy. Bóng đen bên cạnh nàng chợt lóe lên, Đào Ngột đã kêu gào nhào tới, dùng hai chân trước túm lấy cái đuôi của Cuồng Bạo Thạch Ma Thú rồi ném mạnh nó đi. Đối phương còn chưa kịp rơi xuống, nó đã bay lên không, cưỡi lên thân đối phương, sau đó là một tràng tay đấm chân đá như cuồng phong bão táp không ngừng nghỉ.
Tàn bạo, tàn bạo quá! Hèn gì Đào Ngột được liệt vào trong tứ đại hung thú.
Thấy miệng, mũi và tai của Cuồng Bạo Thạch Ma Thú chảy ra máu bầm đen, khóe miệng Mộc Hàn Yên co rúm lại. Đây mới chỉ là một thú hồn, chỉ phát huy ra được có ba phần mười thực lực mà thôi, nếu là Đào Ngột ở thời kỳ mạnh nhất không biết sẽ bạo lực tới mức độ nào.