Thế nhưng may mà vừa đến cửa viện đã thấy Lăng Bảo Bảo vừa nhai đan dược giống như nhai đậu, vừa loạng choạng đi ra ngoài.
"Ta biết cô sẽ không sao, quả nhiên người tốt sẽ được trời giúp đỡ, thuật Thần Toán của ta cũng không tệ phải không, không thua kém gì thuật Chiêm Tinh của đại lục Thánh Đình nhỉ, cái này cũng có thể bói chuẩn." Vừa nhìn thấy Mộc Hàn Yên, Lăng Bảo Bảo đã nói với vẻ đắc ý.
"Sư thúc biết sư phụ sẽ không sao?" Đàm Ngọc và huynh đệ Ngọc Thụ, Lâm Phong đều kinh ngạc nhìn Lăng Bảo Bảo.
"Đúng vậy." Lăng Bảo Bảo nhìn Đàm Ngọc và huynh đệ Ngọc Thụ, Lâm Phong như nhìn kẻ ngốc.
"Vậy sao sư thúc không nói sớm, hại bọn ta lo lắng vô ích." Cố Ngọc Thụ nói với vẻ oán giận.
"Không phải ta ngất đi sao, ta còn chưa kịp nói mà? Không ngờ mấy người các ngươi thật hiếu thuận, lo lắng đến nỗi mắt cũng đỏ ửng, ha ha." Lăng Bảo Bảo cười mỉm nói.