Tuy Mộc Hàn Yên không ngừng lau mồ hôi lạnh trên trán cho hắn, nhưng lúc này hắn vẫn đầm đìa mồ hôi như cũ, không ngừng thở dốc.
"Huynh gặp ác mộng à?" Mộc Hàn Yên tháo khăn che mặt xuống, lộ ra nụ cười thân thiết, nói với vẻ thản nhiên.
Phần Thiên Tịch ngơ ngác nhìn Mộc Hàn Yên, một hồi lâu sau mới tỉnh lại từ trong ác mộng, quay về hiện thực.
"Xin lỗi!" Lúc này Phần Thiên Tịch mới nhận ra mình vẫn đang nắm tay Mộc Hàn Yên, hắn vội vàng buông ra, nói với vẻ áy náy.
"Bây giờ cảm thấy thế nào, có thể cử động không?" Mộc Hàn Yên cũng không để ý, nhẹ nhàng hỏi Phần Thiên Tịch.
"Ngươi đi đi, không cần quan tâm đến ta. Mặc dù ta đã thi triển cấm thuật, tạm thời áp chế độc tính nhưng một khi đến lúc, độc tính vẫn sẽ phát tác." Phần Thiên Tịch cười khổ.
"Không được, ta tuyệt đối sẽ không bỏ rơi bất kỳ người bạn nào." Mộc Hàn Yên nói với vẻ kiên quyết.
"Chúng ta là bạn bè sao?" Phần Thiên Tịch có chút kinh ngạc nhìn Mộc Hàn Yên.