"Có, phân thắng bại trước nghĩa là chúng ta đánh với nhau một trận, còn biết kết quả trước nghĩa là chúng ta bàn trước với nhau là được, không cần phải đánh nhau, ít nhất là không cần phải đánh nhau ngày hôm nay." Nghiêm Vũ Sơ kiên nhẫn giải thích.
"Rốt cuộc ý của huynh là gì?" Mộc Hàn Yên càng nghe càng mù mờ.
"Thực ra là như thế này…" Nghiêm Vũ Sơ nhỏ giọng, kiên nhẫn giải thích cho nàng nghe.
"Huynh… huynh… huynh thật quá đê tiện, quá vô liêm sỉ!" Nghe Nghiêm Vũ Sơ nói xong, Mộc Hàn Yên lập tức khiếp sợ, nét mặt nàng đầy vẻ khinh bỉ giống như trước giờ chưa từng thấy Nghiêm Vũ Sơ như vậy bao giờ.
"Được rồi, nếu huynh thấy vậy là quá đê tiện, quá vô liêm sỉ thì coi như ta chưa từng tới đây đi!" Nghiêm Vũ Sơ nói với vẻ bất đắc dĩ.
"Đừng, đừng, cách này cũng không tệ lắm, vậy cứ làm theo những gì huynh nói đi, dù sao người hèn hạ vô liêm sỉ cũng là huynh chứ không phải ta." Mộc Hàn Yên nói với khuôn mặt hớn hở.