"Ta biết rồi, huynh là thầy chiêm tinh." Bộ dạng Mộc Nam như nhớ ra điều gì đó, gương mặt kích động, ngón tay chỉ vào Mộc Hàn Yên đang run lên: "Nhất định là vậy, chắc chắn huynh là thầy chiêm tinh, nếu không làm sao có thể nhìn ra được Hỏa Cẩm Lan đó là giả, nếu không làm sao dễ dàng tìm ra phương hướng đúng, lại làm sao có thể thoát ra khỏi khu rừng đá đó, nếu đổi lại là bọn ta, đi cả năm cũng không ra được. Không sai, không sai, nhất định là vậy, nhất định là như vậy, thầy chiêm tinh, Hàn Yên đại ca, huynh cũng thật là giấu mình kỹ quá, thế mà lại là thầy chiêm tinh cơ đấy."
Bởi vì quá kích động nên Mộc Nam nói chuyện hơi lắp bắp, không được mạch lạc.
Mộc Hàn Yên đảo đảo mắt, thầy chiêm tinh ư? Nếu như tìm một công việc mà nàng căm ghét đến tận xương tủy trên đời này thì đó nhất định là thầy chiêm tinh.