"Sao ngươi biết?" Diệp Yên Nhiên mở nắp lọ đan dược ra, cầm đan dược dốc vào miệng như ăn hạt đậu.
"Nói thừa, ngươi bị ta đánh cũng không phải một hai lần, lần nào mà chẳng phun máu như suối, ngươi đã chết chưa? Hơn nữa, hôm nay vết thương của ngươi còn chẳng nghiêm trọng bằng hồi trước. Ngươi nhìn xem, ngay cả máu cũng chẳng phun ra bao nhiêu, làm sao mà chết được?" Mộc Hàn Yên chỉ vào một vết máu lớn trên mặt đất, nói bằng giọng khinh thường.
Nếu như đổi thành người khác mà hộc ra nhiều máu như vậy thì chỉ sợ đã sớm đi chầu ông bà rồi, nhưng sức sống của Diệp Yên Nhiên đã sắp bằng Hoa Nguyệt, ói ra có một chút máu như vậy cũng không ảnh hưởng gì nhiều.
"Chậc..." Nghe Mộc Hàn Yên nhắc tới chuyện xấu ngày xưa của mình, Diệp Yên Nhiên cũng không còn gì để nói.