"Giết hắn đi!" Mộc Hàn Yên thấp giọng nói, giơ Hàn Tiêu Kiếm lên lần nữa.
"Ài!" Giang Ỷ Lăng cũng nhìn ra điều này, nàng ta khẽ thở dài rồi cầm chặt chuôi kiếm.
"Cửu Thiên..."
"Huyền Thiên..."
Mộc Hàn Yên và Giang Ỷ Lăng đều vận hành công pháp tới cực hạn, không ngừng dẫn động ngưng tụ kình khí.
Bọn họ đều hiểu rõ rằng bản thân chỉ có một cơ hội để ra tay. Nếu như đánh ra nhát kiếm này mà không cách nào đánh bại Thu Diệp, cũng không thể giết hắn ta hoặc làm cho hắn ta hoàn toàn mất đi sức chiến đấu thì bọn họ chắc chắn sẽ chết.
Bầu không khí đột ngột trở nên nghiêm trọng hơn bao giờ hết.
"Ha ha ha ha! Đúng là không biết tự lượng sức mình! Bọn ta đã xé rách vách ngăn không gian, mượn lực Thiên Địa của đại lục Thần Chi để dùng rồi, chỉ dựa vào thực lực đã bị quy luật hạn chế của các ngươi hiện giờ mà muốn chống lại ta sao? Mơ đi!" Thu Diệp nói với vẻ điên cuồng.