"Hừ, ngươi cứ xem kĩ đi, ta sẽ phá vỡ phong ấn, để ngươi mở rộng tầm mắt!" Dứt lời, Giang Ỷ Lăng liên tục đánh thủ quyết.
Vầng sáng của gần trăm tấm phù văn thần bí thấp thoáng hiện lên, hợp thành một bức hoa văn phong ấn, lơ lửng trước mặt nàng ta. Giang Ỷ Lăng xoay cổ tay một cái, rồi đập xuống phía dưới.
"Dừng tay!" Đột nhiên Mộc Hàn Yên lên tiếng.
"Sao vậy?" Lúc này Giang Ỷ Lăng đang tập trung tinh thần, bị Mộc Hàn Yên quấy rầy, nàng ta lên tiếng hỏi một cách vô cùng bất mãn.
"Có chút không ổn, hay là ngươi cân nhắc lại chút đã!" Mộc Hàn Yên nhắc nhở với ý tốt.
"Hừ, không phải ta chỉ mới tập luyện thuật Phong Ấn, thuật Luyện Đan được ba năm, có thể có chuyện gì không ổn được chứ?" Giang Ỷ Lăng nói một cách kiêu ngạo.
"Cẩn thận vẫn hơn, ngươi suy nghĩ cẩn thận một lần nữa cũng chẳng phải chuyện xấu." Mộc Hàn Yên có ý tốt nói.