Do đã lâu không được tu sửa, trận pháp này cũng không bị kết giới bao phủ, những hòn đá cơ sở ở bốn phía đã hiện ra rõ mồn một.
"Các ngươi làm gì thế? Ta đã nhắc nhở các ngươi rồi, trận pháp này nguy hiểm vô cùng, những người không liên quan không được đến gần, nếu không nguy hiểm đến tính mạng thì cũng đừng có trách ta." Điền Văn Lương trầm giọng quát.
"Hừ, ông không cứu người được, lẽ nào cũng không cho chúng ta tự ra tay sao?" Mộc Hàn Yên hừ một tiếng và nói.
"Cứu người? Các ngươi lại còn tưởng mình có thể cứu người à!" Điền Văn Lương giống như nghe được câu nói nực cười nhất thế gian, trên mặt là ý cười đầy khinh thường.
"Đúng thế, nếu ông đã không có bản lĩnh đó thì bọn ta chỉ có thể dựa vào chính mình thôi." Mộc Hàn Yên khinh bỉ liếc nhìn Điền Văn Lương và nói.