"Nhiếp đại nhân quá khen, chẳng qua là ta tiện tay làm mà thôi." Mộc Hàn Yên nói một cách qua loa đại khái. Trông dáng vẻ điềm nhiên ấy của nàng, đâu hề coi Nhiếp Phương Sinh là sư trưởng chứ, nói là đối xử ngang hàng đã là giữ mặt mũi cho Nhiếp Phương Sinh lắm rồi.
Đồ tiểu nhân đắc chí! Nhiếp Phương Sinh được xưng là đệ nhất đại sư đúc kiếm của Học viện Long Nham, đã bao giờ bị một đệ tử khinh thường như vậy chứ, trong lòng ông ta không khỏi có chút tức giận, âm thầm mắng.
Ông ta quên mất rằng, Mộc Hàn Yên đã dựa vào chính năng lực của mình để đúc ra khuôn Huyết Đảm Kiếm, khung Huyết Đảm Kiếm, nhưng nàng không hề có bất cứ mánh khóe tiểu nhân nào, ngược lại bản thân ông ta mới là kẻ tự đánh mất thân phận.
Ánh mắt của những đệ tử học viện xung quanh nhìn Nhiếp Phương Sinh cũng có chút châm chọc. Ông ta lấy thân phận đạo sư để gây khó dễ cho đệ tử vốn dĩ đã đủ mất mặt rồi, ai ngờ chưa kịp thành công, mặt mũi đã quẳng xuống sông xuống biển hết rồi.