Có điều nhìn lại thanh sắt tinh luyện trong tay Mộc Hàn Yên, suýt chút nữa bọn họ đã bật cười, thanh sắt vụn kia xiêu xiêu vẹo vẹo, có thể được coi là kiếm sao, chỉ sợ dùng để đào đất cũng không được.
Khóe miệng của Nhiếp Phương Sinh cũng hiện ra một nụ cười lạnh, quả nhiên Mộc Hàn Yên này có một chút thiên phú, chỉ mất một đêm đã luyện mười hai thủ pháp đúc khuôn rèn khung tới trình độ này.
Đáng tiếc, muốn nắm chắc thuật Đúc Kiếm không phải là chuyện dễ dàng như vậy, thế mà hắn còn dám đặt cược, thật sự chê tiền nhiều quá hay sao?
"Kỹ thuật như thế cũng dám đem ra để làm xấu mặt, đúng là không sợ mất mặt mà." Khuôn mặt Khâu Tự Trung tràn ngập sự vui vẻ, hắn ta nói một cách châm chọc.
"Đúng vậy đó, không biết hắn dựa vào đâu mà tự tin như thế, chẳng qua chỉ học được hình thức bên ngoài thôi chứ căn bản không lĩnh hội được chỗ tinh túy của thuật Đúc Kiếm, vậy mà cũng dám đến đây để bêu xấu."