Hai tên đệ tử thân truyền nhanh chóng kéo ống bễ, lò lửa bốc lên, hiện ra ánh lửa xanh trầm nhàn nhạt.
Nhiếp Phương Sinh một tay cầm chùy sắt, một tay cầm sắt tinh luyện, vừa nói cách rèn luyện vừa cẩn thận giảng giải về thủ pháp đúc kiếm.
Cùng với tiếng gõ leng keng, hình dạng của thanh trường kiếm dần dần thành hình trong tay ông ta, tạo hình tuyệt đẹp mà không mất đi sự sắc bén, tuy vẫn chưa hoàn toàn đúc thành nhưng đã tỏa ra sát khí nồng đậm.
Những đệ tử trẻ tuổi trước mặt cũng thốt lên thán phục, vô cùng kính phục thuật Đúc Kiếm của Nhiếp Phương Sinh.
Không chỉ bọn họ, ngay cả Mộc Hàn Yên cũng hơi mơ tưởng ước ao, thì ra đây mới là thuật Đúc Kiếm chân chính, thủ pháp này, kỹ thuật này quả thật tuyệt diệu hơn người.
So sánh với thuật Đúc Kiếm của Nhiếp Phương Sinh thì thuật Đúc Kiếm của nàng trước kia đơn thuần chính là rèn sắt, à không đúng, nói là rèn sắt cũng xúc phạm thợ rèn.