Ông ta lớn tuổi mới có được một mụn con gái nên yêu thương đứa con gái này vô điều kiện, mà con gái cũng không làm ông ta thất vọng, thậm chí còn là niềm tự hào của ông ta, lại càng là niềm tự hào của Giang gia mấy trăm ngàn năm nay.
"Phụ thân đại nhân." Giang Ỷ Lăng đẩy cửa phòng ra khom lưng hành lễ với Giang Vân Hạc.
"Sao thế, kẻ nào đã chọc giận con gái bảo bối của ta?" Giang Vân Hạc quay người lại nhìn con gái cười vui vẻ.
Tuy vẻ mặt của Giang Ỷ Lăng vẫn lạnh lùng như vậy nhưng không ai hiểu con gái bằng cha, Giang Vân Hạc vẫn có thể nhìn ra một chút tức giận ẩn chứa trong mắt nàng ta.
"Phụ thân đại nhân, người có biết Mộc Hàn Yên không?" Giang Ỷ Lăng hỏi.