Trận chiến này không biết đã diễn ra bao lâu, dài dằng dặc tựa như một thế kỷ vậy.
Cuối cùng một âm thanh cực lớn vang lên trong tai, giống như vào thời khắc này trời đất cũng vỡ vụn ra vậy.
Cuối cùng hai bóng người đó cũng đã tách ra.
Hình Thiên Nữ đứng sừng sững trên không trung, sắc mặt trắng bệch, bóng dáng có vẻ rất hiu quạnh, rất cô đơn.
Kiếm của nàng ấy đã rơi cách đó hơn trăm trượng, cắm sâu vào lòng đất chỉ còn lộ chuôi kiếm đẹp đẽ ra ngoài, khiến cho người ta có cảm giác vô cùng cô đơn.
Mà một thanh trường kiếm khác lại đang chĩa vào tâm mạch trọng yếu của nàng ấy, chỉ cần đẩy nhẹ một cái là có thể lấy đi tính mạng của nàng ấy, khiến cho nàng ấy hồn bay phách tán.
Mộc Hàn Yên ngơ ngác nhìn cảnh này. Thua rồi, Hình Thiên Nữ mà lại thua, một Hình Thiên Nữ ngự trị cửu thiên, tựa như một chiến thần bất bại trong lòng nàng, vậy mà lại thua!
Ánh mắt của Mộc Hàn Yên lại nhìn về phía nữ tử đối diện.