"Đa tạ chủ nhân đã tha mạng cho ta, ta nguyện làm nô bộc cho đại nhân cả đời, cung phụng đại nhân mãi mãi." Đào Ngột rơi vào đường cùng lại tìm thấy đường sống nên không dám có bất cứ ý đồ xấu nào nữa, nó nằm rạp dưới đất, nói với Mộc Hàn Yên với vẻ thấp tha thấp thỏm.
Nếu như lúc trước Mộc Hàn Yên muốn hủy diệt nó còn phải ngâm xướng Khế Ước Thần Thú, ít nhiều cũng lãng phí chút sức lực, vậy thì hiện tại nó lại chủ động ký khế ước chủ tớ với nàng, sống chết đều do nàng quyết định, nếu Mộc Hàn Yên muốn hủy diệt nó còn chẳng cần phải nhếch miệng lấy một cái.
"Đứng lên đi." Mộc Hàn Yên khoát tay rồi nói.
Sau khi xác định tên này không còn bất cứ uy hiếp gì đối với mình, rồi lại nhìn bề ngoài xinh xắn đáng yêu giống như một con mèo tam thể nhỏ của nó và cả dáng vẻ nơm nớp lo sợ kia, tự dưng Mộc Hàn Yên lại sinh lòng thương hại.
"Đa tạ chủ nhân." Đào Ngột lồm cồm lùi về phía sau mấy bước, lúc này nó mới ngẩng đầu lên một cách e dè.