Cho dù vị sư phụ này hơi lười, thời gian "bế quan" cũng hơi lâu, nhưng Mộc Hàn Yên vẫn cảm thấy rất đáng khi bái người này làm sư phụ, rất đáng giá.
"Không còn việc gì khác nữa chứ?" Cung Hồng Nho hỏi với thái độ không hài lòng khi nhìn thấy "nụ cười công nghiệp" của Mộc Hàn Yên.
"Sư phụ, bây giờ con cũng được xem là đệ tử chính thức của Học viện Long Nham rồi đó, ngày mai nên làm những gì vậy?" Mộc Hàn Yên hỏi. Nàng đã trải qua hai kiếp người nhưng vẫn chưa từng học đạo ở bất kỳ học viện nào, thật sự vẫn không biết mình nên làm những gì.
"Những chuyện này ngươi cứ hỏi Đàm Ngọc là được, nếu trong lúc tu luyện có chỗ nào không hiểu, có thể tới thư phòng ở sau viện, kinh nghiệm tu luyện cả đời của ta đều nằm ở đó, trừ phi trời sập xuống, bằng không đừng tùy tiện tới quấy rầy ta bế quan." Cung Hồng Nho lại ngáp một hơi, nói với giọng điệu thiếu kiên nhẫn.