Nói ra thì mặc dù tư chất, thực lực của Đàm Ngọc không bằng đệ tử chính thức của học viện, nhưng lại tuyệt đối không hề thua kém những con cháu thiên tài của gia tộc bình thường. Hơn nữa tướng mạo của hắn đoan chính, tính cách trầm ổn, tự có phong cách quý phái, hai người Cố Ngọc Thụ và Cố Lâm Phong có thể làm bạn với hắn, nhất định cũng không kém lắm.
Đương nhiên rồi, có thể được Cung Hồng Nho nhìn trúng và chọn để hầu hạ mình, sao có thể kém được?
Mộc Hàn Yên dựa theo tiêu chuẩn của Đàm Ngọc để suy đoán một chút, có hơi mong đợi đối với hai huynh đệ Ngọc Thụ và Lâm Phong.
"Ừm, tên thật không tệ." Trên mặt Đàm Ngọc lộ ra nụ cười một cách kỳ lạ.
"A, a, a…" Đúng lúc này, tiếng kêu la om sòm trong sơn cốc truyền đến. Nói uyển chuyển một chút thì là kêu la om sòm, thật ra thực sự rất giống với gào khóc thảm thiết.
Từ trên vách núi bên sườn sơn cốc, một cây sào trúc lao nhanh qua.