"Ta còn tưởng rằng Giang Ỷ Lăng này có đầu óc, xem ra cũng chỉ được đến thế mà thôi. Lẽ nào nàng ta cho rằng không có ai giúp đỡ thì chúng ta không cách nào sống được ở Học viện Long Nham hay sao?" Khương Ngọc Triết nói với vẻ khinh thường.
Xuất hiện tình huống như vậy, không cần đoán bọn họ cũng nghĩ ra ai động tay động chân phía sau.
Nhưng cho dù ở thành Hắc Thạch hay ở kinh thành thì tình huống không ai quan tâm như thế bọn họ cũng đã gặp rất nhiều, căn bản không thèm để bụng.
"Ngươi đừng xem thường nàng ta. Nếu ở Học viện Long Nham mà không thể qua lại cùng những đệ tử khác, mặc dù không đến mức khó khăn chật vật nhưng cũng chẳng có chút lợi ích nào đối với việc tu hành của các ngươi." Đàm Ngọc nói.
"Ồ? Xin được chỉ giáo?" Khương Ngọc Triết nghi ngờ hỏi lại.
"Nói ra thì rất dài dòng, nhưng mọi người sẽ nhanh chóng biết thôi." Đàm Ngọc đáp.