"Choang!" Một tiếng vang thật lớn, đài thi đấu được điêu khắc từ cả khối đá hoa cương, vậy mà lại vỡ tung ra, đá vỡ làm bụi bay tán loạn.
Từng cơn gió nhẹ thổi qua, bụi bay tứ tung.
Mộc Hàn Yên vẫn đứng tại chỗ. Nàng đứng trên một đống đá vụn. Ánh mắt vẫn thong dong như trước, tự tin như vậy, dáng người cũng trong tư thế oai hùng như trước.
Phía đối diện bên ngoài hơn mười trượng, gối phải Việt Phàm Trần chấm đất, tay phải dùng kiếm chống xuống nền, lúc này mới có thể giữ vững không ngã xuống, một vệt máu chậm rãi chảy ra theo khóe miệng của hắn ta.
Thất bại rồi, thế mà Việt Phàm Trần thất bại rồi. Một Việt Phàm Trần đã lĩnh ngộ được kiếm của thánh giả, một Việt Phàm Trần không ai bì nổi, vậy mà lại thất bại như thế.
Một kiếm dường như bình thường không có gì lạ, hoặc nói là trông yếu ớt đến mức đáng thương của Mộc Hàn Yên lại có uy thế như vậy.