Một tiếng "khục" vang lên rõ ràng, Mộc Thừa Tuyên đã bị văng cả người lẫn kiếm ra ngoài, ngay sau đó lại có thêm tiếng ngã xuống đất "bịch".
Mộc Thừa Tuyên trừng mắt nhìn chằm chằm vào Long Nha, chống trường kiếm muốn đứng dậy nhưng vừa mới nhổm lên một nửa thì chân bỗng nhũn ra rồi nằm luôn xuống đất, trường kiếm trong tay cũng bị gãy thành mấy đoạn.
Bốn phía hoàn toàn chết lặng.
Đám người Tề Khai Nguyên và Quan Sơn Hà đều giật khóe miệng một cái thật mạnh. Ngay cả bọn họ cũng không có tự tin có thể đỡ được nhát kiếm uy lực đó của Mộc Thừa Tuyên, thế nhưng ở trước mặt Long Nha hắn ta lại không chịu nổi một đòn như vậy.
Nụ cười của thái thượng trưởng lão và Tam trưởng lão Mộc gia cũng đông cứng trên mặt. Tiếng hoan hô hò hét trước đó tựa như vẫn còn vang vọng trong không trung nhưng lại đầy ý châm chọc.
Tất cả mọi người đều ngây người, một lúc lâu sau mới tỉnh táo lại.