Vừa nãy đám người Mộc Trạch Nhiên còn hộc máu, lăn lộn đầy đất, trong nháy mắt đã nhảy bật dậy, cướp lấy ngân phiếu trong tay mấy người khác.
Phương Tử Tuấn lắc đầu, nhìn ngân phiếu trong tay bọn họ với vẻ ngưỡng mộ, hắn đột nhiên cảm thấy, bản thân tu luyện vất vả như vậy mà dường như còn không có tiền đồ bằng làm một tên công tử bột, ít ra không phải lo cơm ăn áo mặc.
"Bồi thường thì bọn ta cũng đã bồi thường rồi, bây giờ có thể đi được chưa." Đợi đám người Phương Tử Tuấn rời khỏi, Khâu Bình Hạo mới nói với Mộc Trạch Tiên bằng vẻ tội nghiệp.
Lần này, cuối cùng bọn họ cũng biết được sự lợi hại của công tử bột kinh thành… Không, nói một cách chuẩn xác thì là sự vô liêm sỉ, nên bọn họ cũng không còn kiêu căng phách lối như trước đó nữa.
"Đợi đã, tiền cược ngươi nợ ta thì tính sao?" Lăng Bảo Bảo chìa tay ra.