Nhìn thấy kiếm bào của học viện Thánh Long trên người mấy người Phương Tử Tuấn, đám người Khâu Bình Hạo vội vàng rút nắm đấm lại.
"Có chuyện gì vậy?" Phương Tử Tuấn hỏi với vẻ mặt nghiêm túc.
"Phương đại ca, xin huynh hãy làm chủ cho bọn ta, mấy người kia tự xưng là con cháu của Khâu gia quận Đông Châu gì đó, còn có người của Ngô gia quận An Dương nữa, bọn chúng ỷ có chút thế lực ở quận thành, thế mà không xem thế gia kinh thành chúng ta ra gì, còn dám ra tay đả thương người khác nữa." Mộc Trạch Tiên ôm ngực, nói với khuôn mặt tái nhợt.
"Ôi! Chân ta gãy rồi, người đâu, người đâu mau tới đây, chân của ta gãy mất rồi!" Một tên con cháu khác của Mộc gia ôm lấy chân, lăn lộn trên mặt đất.