Người tu luyện chỉ biết sự siêu nhiên của bốn học viện lớn chứ không hề am hiểu về những cường giả ẩn tu kia, Bàng Đức Tông lại biết rõ sự lợi hại của những lão già kia, cũng biết thủ đoạn lúc ẩn lúc hiện của những lão già ấy.
Thật giả khó dò, không nên manh động! Sợ bản thân nhất thời kích động sẽ tự chuốc lấy họa nên âm thầm tự nhắc nhở mình.
"Được rồi, lão phu rộng lượng không tính toán với hạng kiến thức tầm thường như ngươi." Đương nhiên phải giữ lại mặt mũi, không thể để người khác mắng chửi mà không tỏ thái độ gì, Bàng Đức Tông hất mạnh ống tay áo, ra vẻ tiền bối trưởng giả.
"Nói nhanh đi, rốt cuộc là bao nhiêu tiền?" Lăng Bảo Bảo cũng không để ý đến Bàng Đức Tông, hắn hỏi Mộc Hàn Yên.
"Vừa rồi đã có người ra giá hai trăm năm mươi vạn." Mộc Hàn Yên không biết rốt cuộc Lăng Bảo Bảo có ý đồ gì, nàng nói sự thật.
"Hai trăm năm mươi vạn hả, hơi đắt, ta không có nhiều tiền như vậy." Lăng Bảo Bảo lục lọi túi, nhìn Mộc Hàn Yên với vẻ tội nghiệp.