"Sao vậy, hối hận rồi à?" Triệu Tư Ninh phổng mũi lên trời, cười lạnh liếc nhìn Mộc Hàn Yên.
"Bàng đại sư, ta nhớ dựa theo giao ước lần trước, tấm vé kia không chỉ giới hạn cho con cháu Mộc gia đúng không?" Mộc Hàn Yên không để ý đến hắn ta, nàng hỏi Bàng Đức Tông.
"Đúng vậy." Tuy Bàng Đức Tông hận Mộc Hàn Yên đến thấu xương, nhưng ông ta tự cao, luôn cho là mình đúng nên cũng không định nuốt lời.
"Sao vậy, ngươi thật sự quyết tâm muốn tặng tấm vé kia cho người khác sao?" Triệu Tư Ninh nói với vẻ quái gở, không biết vô tình hay cố ý lại liếc nhìn Đường Bất Phàm. Trong lòng hắn ta âm thầm quyết định, nếu Mộc Hàn Yên thật sự đưa tấm vé kia cho hắn, đến lúc hắn vừa vào Học viện Chính Anh sẽ cho hắn ăn quả đắng.