Hai thanh kiếm giao nhau, Long Nha lại bị Mộc Hàn Yên đánh bay lần nữa. Nhát kiếm này vẫn đơn giản, thẳng thừng, hoàn toàn giống như nhát kiếm khi nãy.
Thất bại liên tiếp khiến cho cơn giận dữ và không cam tâm của Long Nha dồn nén đến đỉnh điểm, hắn ta vừa chạm đất bèn nhảy lên nhào thẳng tới Mộc Hàn Yên.
Nhưng cơ thể hắn ta bị chấn động mạnh, đã bị thương không nhẹ, mặc dù cố gượng ép kình khí trong cơn thịnh nộ, nhưng có thể thấy rõ nhát kiếm này đã không còn dữ dằn, bá đạo, cũng như không còn mạnh mẽ giống như lúc nãy nữa. Mộc Hàn Yên hơi nghiêng người, vượt qua mũi kiếm một cách nhẹ nhàng, sau đó như thể nghĩ ngợi điều gì đó, nàng lập tức trở tay tát vào mặt hắn ta một cái.
"Bốp!" Tiếng bạt tai lanh lảnh vang lên, cơ thể cường tráng của Long Nha xoay một vòng ngay tại chỗ, rồi liên tiếp lùi về sau mấy bước. Sau đó, hắn ta ngã giập mông, gương mặt rất nhanh đã in hằn dấu tay đỏ tươi.
Cái tát này không quá mạnh nhưng lại đủ để gây ra chấn động.