Nghe hắn ta nói như vậy, khóe miệng mấy người Hoa Nguyệt đều khẽ giật. Ngay cả một người ngoài mới gặp một lần đã có thể nhìn ra "công tử" nhà mình dáng dấp ẻo lả giống như đàn bà, tại sao bọn họ vẫn luôn không nhận ra nhỉ?
Tuy hắn ta nói thực ra là sự thật, nhưng mấy người Hoa Nguyệt vẫn biết, tên này xong đời rồi, gặp phải xui xẻo lớn rồi.
"Rút kiếm!" Mộc Hàn Yên không hề tức giận, gương mặt vẫn bình tĩnh như cũ.
"Được thôi, nếu như ngươi đã muốn chết, vậy ta thành toàn cho ngươi." Long Nha chầm chậm rút trường kiếm từ trên lưng ra.
"Long Nha, chớ nên khinh thường." Người cầm đầu kia nhìn Mộc Hàn Yên thật kĩ vài lần, chau mày, trầm giọng nói.
Từ khí cơ như có như không trên người Mộc Hàn Yên, hình như thực lực không phải quá mạnh, nhưng nhìn thấy sự bình tĩnh, trầm ổn như vực sâu của Mộc Hàn Yên, trong lòng hắn ta lại có cảm giác bất an không nói rõ được.