"Lão già này, lẽ nào ngươi còn muốn ta phải xin lỗi những kẻ vô dụng này hay sao? Đạo tu luyện kẻ mạnh là vua, bọn họ tài nghệ không bằng người khác, đừng nói là bị thương, cho dù bị đánh chết cũng đáng đời.
Cũng khó trách nước An Vân nhỏ yếu như vậy, có những kiếm sĩ như các ngươi, sớm muộn cũng sẽ có một ngày bị mất nước." Tên thanh niên thân hình cường tráng căn bản không coi lời nói của Mộc Hàn Yên ra gì, nghiêng đầu nhìn Khúc Sơn Linh một cái, nói bằng vẻ khinh bỉ.
"Im miệng!" Lúc trước thấy bọn họ thực lực mạnh mẽ, phong thái hơn người, lo lắng là con cháu của thế gia nào đó ở kinh thành, mọi người xung quanh còn có chút kiêng dè, đều không dám hành động thiếu suy nghĩ. Sau đó lại biết hóa ra đối phương là người của nước Thượng Việt, tất cả mọi người đều có suy nghĩ cùng chung kẻ thù, nhưng nhìn thấy công văn sứ đoàn, sợ ảnh hưởng đến quốc sự, mọi người đành phải đè nén cơn giận lại.