"Đừng sợ đừng sợ, thế gian vốn là thêm mắm dặm muối, có một nói mười, không nên tin, ta tin công tử không phải hạng người như vậy." Xa Hạng nói năng rất khí phách.
Không phải hạng người như vậy sao? Sao ta lại cảm thấy bản thân mình chính là hạng người như vậy nhỉ? Này, Xa Hạng, cái khác ta không nói nhưng ít ra mắt nhìn người của ngươi cũng được đấy, nhanh như vậy đã nhìn ra bản chất của bổn tiểu thư thông minh, xinh đẹp, hiền lành, tốt bụng rồi à. Mộc Đại công tử rất tự luyến mà sờ sờ cằm.
"Lại thêm một tên nịnh bợ." Hoa Nguyệt lẩm bẩm, ánh mắt nhìn về phía Tư Dung lại đầy vẻ khinh thường.
"Này, huynh nói hắn thì nói hắn, nhìn ta cái gì, ta là loại người không biết tiếp thu, không có kỹ năng, chỉ biết nịnh bợ hay sao?" Tư Dung nổi giận đùng đùng, tràn đầy bất bình mà chất vấn.
"Đúng vậy." Hoa Nguyệt không trả lời, nhưng Mộc Hàn Yên và Mộc Nam lại đồng thanh đáp.