"Ngươi chắc chứ?" Nghe xong câu nói của Tư Dung, tâm tình Khương Ngọc Triết nhẹ nhõm hơn.
"Chắc!" Tư Dung nói.
"Không phải ngươi đang an ủi ta đấy chứ!" Khương Ngọc Triết nói.
"Không phải." Tư Dung nói với vẻ rất quả quyết.
"Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi, ta nghĩ công tử nhất định có thể gặp dữ hóa lành, vượt qua kiếp nạn này." Khương Ngọc Triết nói với vẻ cầu khẩn.
Hắn không biết rằng chuyện hoàn toàn không tốt đẹp như những gì Tư Dung nói, lời cầu khẩn của hắn cũng không có tác dụng gì.
Lúc này, toàn bộ thần niệm của Mộc Hàn Yên đều đã chia năm xẻ bảy, đầu cũng trống rỗng, giống như cả người, cả linh hồn đều rơi xuống vực sâu không đáy, chỉ còn lại một tia linh đài thanh minh* cuối cùng ở sâu trong nội tâm.
(*) Linh đài thanh minh: linh hồn giữ cho tâm linh tỉnh táo, không bị ảnh hưởng bởi ma chướng trong quá trình tu luyện phật pháp, đạo pháp.