Đản Đản lập tức hùa theo, cái móng vuốt nhỏ của nó chỉ thẳng vào Lê Chấn Vũ: "Tên người xấu không biết nhục mặt này. Vừa rồi chính ngươi tấn công ông Nguyệt Hoa, ta thấy cả đấy. Bây giờ bị cha ta dạy cho một bài học, đúng là đáng đời ngươi!"
Mạc Tiểu Thố cũng vỗ tay cười nói: "Đúng vậy! Lần trước tên xấu này còn định thả rắn độc cắn ta, quả thực rất đáng ghét!" Nói đoạn, cô nàng còn chỉ vào Chỉ Hi tiên tử: "Đại tỷ tỷ này rất xinh đẹp nhưng lại chơi với tên người xấu thế này, chắc chắn cũng không phải người tốt!"
Mấy người và đám thú cưng này nói chuyện không lựa lời, trẻ con không kiêng nể gì nhưng giọng lại rất lớn, làm tất cả mọi người trên dưới tường thành đều nghe rõ.
Dân chúng phía dưới bắt đầu bùng nổ.
"Chẳng lẽ lúc nãy thật sự là Lê trưởng lão đánh lén đại sư Nguyệt Hoa? Vậy thì đúng là quá đáng mà!"
"Mọi người không thấy dáng vẻ lúc nãy của đại sư Nguyệt Hoa rất kỳ quái sao? Căn bản không phải là linh lực yếu dần nên mới bị như vậy đâu."