Đản Đản òa khóc nức nở, miệng thì hét lên: "Mẹ xấu quá!" Sau đó nó lén lút liếc sang Tiểu Tử và Tiểu Kim Long, quả nhiên bọn chúng không cách nào khống chế được tên xấu như ma kia.
Lần này Đản Đản sợ mất mật thật rồi, nó cứ đinh ninh cho rằng mình phải đi "hòa thân" rồi chứ. Vì vậy chẳng đợi Hột Khê kịp nói thêm bất cứ điều gì, nó đã lẩm bẩm và chạy trốn vào trong không gian, nhốt mình ở một góc xó xỉnh khó thấy nhất bên trong điện Linh Tiêu, mặc kệ Hột Khê có gọi thế nào cũng không chịu ló mặt ra ngoài.
Hột Khê bật cười vui vẻ, đồng thời triệu hồi Tử Minh U La và Tiểu Kim Long trở lại.
Mới ban nãy Tiểu Kim Long còn nói muốn giúp Đản Đản trút giận, không ngờ một lúc lâu mà vẫn chẳng thể chạm tay tới một cọng lông của con ma thú nhỏ kia. Trong phút chốc, nó vừa tức giận lại vừa xấu hổ, nên cũng trốn biệt trong không gian không chịu ra ngoài.