Người phụ nữ không vì vậy mà khuất phục, cô ấy ngậm chặt miệng không nói thêm câu nào nữa.
Đám người tìm mấy vòng xung quanh cũng không tìm thấy bất cứ manh mối nào, chỉ đành vội vàng rời khỏi đó cùng với người phụ nữ đã bị trói chặt.
Sau khi đám người rời đi được một lúc, đám Hề Nguyệt mới tụt từ trên cây xuống.
Tiểu Nặc vừa đáp xuống đất đã òa khóc, quỳ sụp xuống đất, miệng không ngừng gọi "mẹ".
Tiểu Hồng Điểu đứng trước mặt cô bé, càu nhàu: "Đừng khóc nữa, không phải chỉ bị một đám người phàm bắt đi thôi sao? Bản thần điểu cùng ngươi đi cứu người là được rồi."
Tiểu Hồng Điểu nói năng mạnh mồm ghê gớm, hào khí ngút trời. Cho đến khi nó ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt trào phúng của Hề Chưa Biết, lông vũ trên người run bần bật, nhớ tới bộ dạng thê thảm đến con đại bàng núi hơi to một tí cũng không đánh lại của mình, nó lập tức ỉu xìu.