Từng giây từng phút trôi qua, nếu mới đầu, Ngụy Kiếm Tinh chỉ có ba phần tin tưởng đối với Hề Nguyệt thì bây giờ, sau khi xem cô thao tác thành thạo như thế với gương mặt rất bình tĩnh thì sự tin tưởng của hắn đã tăng lên đến bảy, tám phần. Thậm chí, nếu nói thế gian này có người chữa khỏi được bệnh cho tôn thượng, thì không ai khác ngoài thiếu niên trước mắt.
Nhưng Ngụy Kiếm Tinh yên tâm, còn mấy người chờ bên ngoài phòng phẫu thuật lại nóng lòng như lửa đốt.
Đúng lúc này, bên ngoài cung điện lại truyền tới tin Lục Húc Dương tới thăm. Đám chú Khâu đưa mắt nhìn nhau, đều thấy được trong mắt đối phương sự lạnh lẽo và đề phòng.
Lục Húc Dương vẫn mặc một chiếc áo choàng dài văn sĩ, tươi cười nhã nhặn ân cần, ánh mắt mang theo thiện chí khoan dung và lo lắng. Một người như vậy sẽ làm người bệnh cảm thấy muốn thân thiết và tin cậy trước tiên.
Lão ta vừa đến đã hành lễ với chú Khâu, đoạn hỏi: "Khâu trưởng lão, xin hỏi tôn thượng có ở đây không?"