"Cứu mạng! Cứu mạng với!"
"A a a a! Đừng ăn thịt ta, đừng mà, cứu, cứu ta với… Mau cản nó lại đi!"
Đột nhiên, từ phía xa xa vang lên tiếng la hét và kêu cứu thảm thiết.
Đám người Trương Sùng đưa mắt nhìn nhau, ai nấy đều có vẻ kinh ngạc. Trần Hiểu Phong nhướng mày, thấp giọng nói: "Mọi người chờ ở đây đi, để ta lên phía trước xem sao."
Ngoại trừ Hề Nguyệt thì Trần Hiểu Phong chính là người nhanh nhẹn nhất trong số những người ở đây. Hiện giờ hắn đã đột phá Kim Đan kỳ nên lại càng như hổ thêm cánh.
Vừa dứt lời, hắn đã biến mất tăm, nhìn lên lưng chừng không gian cũng chẳng thấy bóng dáng đâu, chỉ cảm thấy có một luồng gió lớn thổi qua.
Chỉ chốc lát sau, Trần Hiểu Phong đã quay lại, còn những tiếng kêu thảm thiết kia lại càng lúc càng gần, càng lúc càng điên cuồng sợ hãi.