Nói xong, cô vô tâm đuổi Bạch Hổ đang lắp bắp muốn mở lời nhưng rồi lại im bặt ra ngoài.
Xử lý xong Tần Lục và đuổi Bạch Hổ đi, Hột Khê không quay về phòng, mà tiếp tục ngồi trong sân viện, ung dung chờ đợi dù cô đang lâm vào tình cảnh như vậy.
Mãi đến một canh giờ sau, quả nhiên đã có người đến thăm biệt viện xa xôi này, hơn nữa người đó còn là tổng quản Vương Trung của phủ Nạp Lan.
Nhìn bề ngoài, Vương Trung là một người đàn ông trung niên khoảng ba mươi bốn mươi tuổi thật thà chất phác, mày rậm mắt to, cách ăn mặc chân chất, mộc mạc. Nhưng trên thực tế ông ta lại là nô tài có tu vi cao nhất ở phủ Nạp Lan, đã đạt tới đỉnh phong Trúc Cơ kỳ, cũng chỉ cách một ranh giới là có thể đột phá Ngưng Mạch kỳ.
Ông ta vừa đến, ánh mắt liền đảo qua một vũng máu trên mặt đất, mày hơi nhăn lại.
Trong sân còn sót lại luồng khí của cao thủ, cao thủ này không chỉ cao hơn ông ta một tầng khiến lòng Vương Trung có vài phần kiêng kị.