Hạ Kỳ càng cố gắng ngăn cản, Tiểu Miêu Miêu lại càng muốn cởi váy ra.
Nhìn Tiểu Miêu Miêu cởi sạch đồ, để người trần trụi, Hạ Kỳ giơ tay đỡ trán. Quả nhiên, không thể nói lý với bợm rượu, đặc biệt lại là một con mèo say không nói lý.
Vốn tưởng rằng Tiểu Miêu Miêu sau khi cởi váy ngủ của mình ra thì sẽ không làm trò gì nữa. Nào ngờ, cậu vừa mới nằm xuống, một bàn tay nhỏ mềm mại vươn sang chỗ cậu, bắt đầu sờ soạng trên người cậu.
Bàn tay to của Hạ Kỳ bắt lấy bàn tay nhỏ đang làm loạn kia, cậu cảm thấy hơi đau đầu: "Miêu Miêu, em muốn làm gì?"
"A..." Tiểu Miêu Miêu để lộ đôi mắt mơ màng, gương mặt ửng hồng: "Cởi quần áo cho Thất cách cách."
"Thất cách cách không nóng, không phải cởi quần áo cho anh."
Hạ Kỳ giơ tay kéo Tiểu Miêu Miêu vào trong lòng. Hai chân giam cầm thân hình vặn vẹo của cô bé. Bàn tay to nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cô bé. Giọng nói thốt ra trầm thấp, dịu dàng, còn có vẻ cưng chiều.
"Miêu Miêu ngoan, chúng ta ngủ nào!"