Cử chỉ của Hạ Mộng khơi lên một dòng nước ấm chảy qua cõi lòng Lâm San.
Từ giây phút bước vào nhà họ Miêu, gia đình này đã xem cô như người một nhà, không hề có thành kiến về thân thế của cô.
Cô thật lòng thích gia đình này.
"Cảm ơn dì đã quan tâm ạ."
"Cảm ơn cái gì, sau này chúng ta sẽ là người một nhà, nếu cháu không bận thì cứ đến nhà chơi."
"Vâng, cảm ơn d…"
Lâm San đang định nói "dì," Hạ Ý Hạo ngồi cạnh đã vội vàng sửa, "Em phải gọi là cô."
Lâm San: "…"
Lâm San vùi đầu và cơm, chợt có người gắp miếng cá cho vào bát cô, "Ăn nhiều vào, rồi mau mau sinh cho mẹ một thằng cháu béo tròn."
"…"
Lâm San suýt nữa bị sặc.
Điền Mật thấy Lâm San bị giục sinh con thì cười trộm, ngờ đâu Tưởng Lệ cũng quay sang gắp cho cô một miếng cá.
"MiMi à, con cũng ăn nhiều vào, dù gì mai cũng là ngày… Á…"
Tưởng Lệ còn chưa nói dứt câu đã bị ai đó đạp chân dưới gầm bàn, không khỏi kêu thành tiếng.