Hạ Kỳ gần như không cần phải nghĩ ngợi mà trả lời vấn đề này luôn.
"Vậy anh đi luyện cơ tay, tiếp tục bế em."
"Nếu chúng ta đều già rồi, không đi được nữa thì làm thế nào?"
Ánh mắt Hạ Kỳ rơi xuống gò má mềm mại của Tiểu Miêu Miêu, đôi môi đỏ xinh đẹp nở nụ cười rạng rỡ như pháo hoa.
"Dù anh có già đi, hai chân không đi được nữa, anh cũng sẽ ngồi trên xe lăn ôm em và làm điều lãng mạn nhất trên thế giới này."
Mắt Tiểu Miêu Miêu dần đỏ lên, cô vòng tay ôm cổ Hạ Kỳ, khóc thút tha thút thít.
Hàng mi như cánh bướm vương nước mắt trong suốt, lông mày và cái mũi, còn cả đôi môi vì khóc nên đỏ mọng.
Cô nghẹn ngào mở miệng: "Vì không để Thất cách cách quá mệt mỏi, em sẽ cố gắng khống chế cân nặng của mình."
Hạ Kỳ hôn lên giọt nước mắt mằn mặn trên gương mặt cô, giọng nói trầm thấp nói ra lời tâm tình cảm động nhất thế gian này, "Không cần để bản thân mình phải chịu thiệt thòi, Thất cách cách sẽ mãi mãi đi theo bước chân em."