Hiện tại Lâm Chung Tường đã không cầu gì khác mà chỉ hy vọng Lâm San tìm được một nơi chốn tốt.
Lâm Chung Tường dặn dò: "Ý Hạo, tôi không thể ở bên cạnh Lâm San, hy vọng cậu có thể giúp tôi chăm sóc con bé thật tốt."
Trước khi đi, Hạ Ý Hạo trịnh trọng nhìn Lâm Chung Tường, "Bác trai, bác hãy yên tâm, San San là bạn gái cháu, nhất định cháu sẽ yêu thương cô ấy."
Lâm Chung Tường yên lòng, "Vậy thì tốt, vậy thì tốt."
Hạ Ý Hạo và Lâm San nhìn nhau cười, tình nồng ý mật trong mắt cả hai không lừa được người khác.
Lâm Chung Tường vui mừng gật đầu, thấy con gái sống hạnh phúc thì ông ta cũng có thể sớm đi xuống chuộc tội với vợ cả.
Sau khi tạm biệt Lâm Chung Tường, hai người quay về thu dọn hành lý.
Nghe tin bọn họ phải đi, Tiểu Miêu Miêu chủ động đề nghị đưa hai người họ ra sân bay.
Hạ Ý Hạo cũng không hề khách sáo với Tiểu Miêu Miêu.
Đến sân bay, còn mười mấy phút nữa mới đến giờ lên máy bay.