Lâm San nghe vậy thì giật mình sửng sốt, cô ta mờ mịt nhìn về phía Tống Khải Minh đột nhiên xuất hiện bên cạnh mình.
"Ông chủ, đây là tiền bữa ăn sáng của hai chúng tôi." Tống Khải Minh rút tờ tiền màu đỏ in hình ông Mao từ trong ví da của mình đưa cho ông chủ quầy bán đồ ăn sáng, nhìn Lâm San đang ngây người ở bên cạnh, nở nụ cười: "Thế nào, không quen anh sao?"
Lâm San như vậy quá đáng yêu, dễ thương đến mức Tống Khải Minh rất muốn xoa tóc cô ta, và đúng là cậu ta đã làm như vậy.
Lâm San phát hiện ra ý đồ của cậu ta, cô ta quay đầu đi, tránh khỏi sự đụng chạm của Tống Khải Minh.
"Không." Lâm San mấp máy môi, mặt không cảm xúc thu ánh mắt lại, đưa tiền lẻ đã chuẩn bị trong túi áo cho Tống Khải Minh: "Tiền cho bữa ăn sáng."
Tống Khải Minh đẩy tay cô ta về.
"Không cần khách khí với anh như vậy."