Lâm San ngẫm nghĩ một hồi, trả lời: "Một tuần sau đi!"
Chuyện trong nước đã giải quyết gần xong rồi, cô ta cũng nên thực hiện lý tưởng hoài bão của mình, khiến bản thân ngày càng giỏi giang hơn.
Sau khi Hạ Ý Hạo cúp điện thoại, thì ngẩng đầu nhìn về phía nhà của Lâm San theo bản năng.
Đứng ở đó một hồi lâu, Hạ Ý Hạo cũng không còn tâm trạng đâu đứng đây tiếp nữa, đành mở cửa xe rồi ngồi vào, đạp ga phóng đi.
Sau khi Hạ Ý Hạo rời đi, màn cửa sổ nhà Lâm San lặng lẽ kéo ra.
Lâm San thoáng nhìn về hướng Hạ Ý Hạo vừa đứng, chỗ ấy bây giờ đã không còn hình bóng của anh ta nữa.
Không phải cô ta muốn lừa gạt Hạ Ý Hạo, chỉ là bây giờ suy nghĩ trong cô ta rất rối ren, cô ta không biết sau này phải đối diện với Hạ Ý Hạo như thế nào đây.
Cho nên cô ta chỉ hy vọng mình có một khoảng thời gian riêng cho bản thân, yên tĩnh suy nghĩ về những ngày sau này nên làm gì.
...