Những ngày ở trong tù này, Lâm Chung Tường nghĩ đến rất nhiều chuyện.
Nghĩ đến ông ta đã trải qua hơn nửa đời người, lúc huy hoàng có hàng tá phụ nữ vờn quanh, nhưng người thật lòng yêu thương ông ta chỉ có một mình người vợ đầu tiên mà thôi.
Mà bà cũng là người phụ nữ mà ông ta nợ nhiều nhất.
Lâm San che miệng lắc đầu, nước mắt chảy qua mấy kẽ ngón tay rơi xuống, cô ta kìm nén như vậy càng khiến người khác đau lòng.
Lâm Chung Tường nhìn thấy Lâm San như vậy chỉ cảm thấy trong lòng chua xót, cuống họng cứ như bị ai chặn lại.
Ông ta giật giật khóe môi, giọng nói từ cổ họng phát ra như thể đến giây phút khi lâm chung vậy, ngữ điệu rất nặng nề: "San San, sau này ba không thể ở bên cạnh chăm sóc cho con được nữa, con nhất định phải sống cho tốt, đừng có ngang ngược, thích gây chuyện như lúc trước nữa, biết không?"
Lâm Chung Tường không lo chuyện Lâm San không thể sống tiếp được.