Không ai thèm quan tâm Hàn Di Quân, chỉ có một mình Hàn Tuyết ngồi xổm trước mặt Hàn Di Quân, lo lắng quan tâm cô ta.
"Tiểu Quân, con không sao chứ?"
"Con không sao." Hàn Di Quân đẩy Hàn Tuyết đang cản trở tầm mắt của mình, cô ta xoa xoa mắt cá chân đau nhói, nghiến răng nghiến lợi: "Tôi là vị hôn thê của anh đó, sao anh lại đối xử với tôi như vậy?"
"Đừng quên cái chức hôn thê này của cô làm sao mà có được?"
Bây giờ Tống Khải Minh nhìn thấy Hàn Di Quân liền cảm thấy rất buồn nôn.
Cậu ta đính hôn với một người phụ nữ từng ngủ với nhiều người đàn ông như thế, chuyện này chẳng khác gì sỉ nhục cậu ta cả.
Nhưng hết lần này đến lần khác, cậu ta không có cách nào giải trừ hôn ước với Hàn Di Quân được.
Giống như Hàn Di Quân đã từng nói, bởi vì bà Tống sĩ diện, nên dù bây giờ họ có không muốn thế nào thì tạm thời vẫn sẽ không đồng ý chuyện Tống Khải Minh giải trừ hôn ước.